Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhTìm kiếmLatest imagesĐăng kýĐăng NhậpTỪNG BƯỚC AN VUI Facebook_64x64

 

 TỪNG BƯỚC AN VUI

Go down 
Tác giảThông điệp
Đặng Bảo
Admin
Đặng Bảo


Tổng số bài gửi : 214
Join date : 03/03/2012
Age : 28
Đến từ : TPHCM

TỪNG BƯỚC AN VUI Empty
Bài gửiTiêu đề: TỪNG BƯỚC AN VUI   TỪNG BƯỚC AN VUI I_icon_minitimeThu Mar 08, 2012 11:44 am

LỜI ĐẦU

Đức Phật ra đời là đem lại ánh sáng chân lý cho thế gian, chỉ ra con đường sống an vui thật sự mà xa lìa lối vào khổ đau. Đức Phật tuy đã nhập diệt 25 thế kỷ rồi, nhưng Phật pháp vẫn còn truyền lại thế gian, chân lý sống ấy vẫn còn sáng ngời đến tận hôm nay. Đây là những phương thuốc trị lành tâm bệnh cho chúng sanh, giúp người sống lành mạnh trong ánh sáng chánh giác.

Ai sanh ra đời cũng muốn sống an vui, sống hạnh phúc, vậy thuốc đã có, con đường đã mở ra, phần còn lại xin mời mọi người!

Trúc Lâm Yên Tử
Xuân Ất Dậu 2005
kính ghi
Thích Thông Phương.

1- Nguồn gốc khổ vui
2- Thắng mình là trên hết
3- Chẳng lằm nhân quả
4- Đâu đâu cũng là Phật Pháp
5- Tính chấp ngã- Ngòi nổ của mọi sự đổ vở.
Về Đầu Trang Go down
https://phatphapvn.forumvi.com
Đặng Bảo
Admin
Đặng Bảo


Tổng số bài gửi : 214
Join date : 03/03/2012
Age : 28
Đến từ : TPHCM

TỪNG BƯỚC AN VUI Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: TỪNG BƯỚC AN VUI   TỪNG BƯỚC AN VUI I_icon_minitimeThu Mar 08, 2012 11:48 am

NGUỒN GỐC KHỔ VUI

I- THẾ GIAN NÀY KHỔ HAY VUI ?
Lẽ thật của thế gian hay của cuộc đời này là khổ hay là vui ? Mỗi người xác định kỹ lại xem !
Tại sao thế gian thường chúc nhau hạnh phúc, chúc nhau vạn sự như ý, toàn bằng những lời tốt lành ?
Nếu thật sự cuộc đời hạnh phúc rồi thì cần phải chúc nhau hạnh phúc làm gì nữa ?
Nếu thế gian thật sự toàn như ý rồi, đâu cần chúc nhau như ý làm gì
Cho thấy rõ bản chất của nó là khổ, là thiếu hạnh phúc nên mới chúc nhau như thế. Nghĩa là cầu chúc cho nó được như vậy. Đôi vợ chồng vừa mới cưới, liền được mọi người chúc sống với nhau đầu bạc răng long. Đó là ngầm nói lên điều gì? Tức là có nhiều trường hợp sống nửa chừng tan rã, chia ly không bền lâu, do đò mới chúc nhau được như vậy. Và nếu thế gian đã thật sự an vui rồi, còn bày ra những thú vui giả tạm như ca nhạc, cải lương, phim ảnh,..., để làm gì nữa ?
Trong kinh Pháp Hoa, Phật có dạy "Tam giới vô an, du như hỏa trạch", tức là sống trong 3 cõi này dù sanh ở dục giới, sắc giới, vô sắc giới đều phải chịu lửa vô thường thiêu đốt, không có chổ nào hoàn toàn yên ổn -- đang khỏe mạnh đó, bổng cơn bệnh tật đến thì sao? Thì khổ ngay . Gia đình đang xum họp, vui vầy đó, bổng 1 người ra đi vĩnh viễn không hẹn trở lại thì sao ? Vợ chồng đang sống vui đó, bổng người vợ hay chồng thêm bóng người khác thì còn vui chăng ?
Cho thấy cuộc sống luôn bất an, làm sao bảo đảm là thật vui. Bởi vậy bài pháp đầu tiên ở vườn Lộc Uyển độ 5 anh em Kiều Trần Như là pháp Tứ Đế, trong đó Khổ đế là trước, chữ Đế là chân lý, là chắc thật không sai. Tức Phật chỉ ra khổ là lẽ thật ở đời, là chân lý suốt cả xưa nay Chính vì giải quyết cái khổ thế gian, nên trước kia Ngài đã vượt thành xuất gia tìm Đạo mà giác ngộ thành Phật.
Có người nói tôi giàu sang, tôi của cải đầy kho, sao bảo khổ ? Cần biết khổ đây, không phải là cái khổ thiếu ăn, thiếu mặc, khổ vì đói rét mà chính khổ vì sanh già bệnh chết, khổ vì người thân yêu phải chia lìa, khổ vì chán ghét phải thường gặp gở, khổ vì mong cầu không được toại nguyện, và nhất là khổ vì mang lấy thân 5 ấm, dù giàu sang quyền quý nhưng đã mang lấy thân này có ai tránh khỏi vô thường đó chăng ?Đã mang lấy thân này có ai tránh khỏi cái khổ vô thường đó chăng ?
Trong kinh Pháp Cú Thí Dụ có câu chuyện : Khi Phật ở Tinh Xá Kỳ Hoàn nước Xá Vệ, Lúc đó có 4 vị tỳ kheo ngồi dưới cội cây bàn luận với nhau: Trên đời này cái gì khổ nhất ?
Một người nói, trên đời dâm dục là khổ nhất
Một người nói, sân hận mới là cái khổ nhất
Một người nói, đói khát là cái khổ nhất
Một người nói, kinh sợ là cái khổ nhất.
Rồi họ tranh luận với nhau mãi mà không tột được nghĩa khổ. Phật nghe bèn đến hỏi, các vị thuật lại những ý trên. Phật bảo :
-- Các ông chưa luận đến tột được ý nghĩa của sự khổ, cái khổ trong đời không có gì hơn là có thân. Tất cả những việc đói khát, nóng bức, kinh sợ, sắc dục, oán hận đều do có thân thôi !
Lẽ thật đúng như vậy chăng? Tất cả thứ tạo tác trên đời nào là mưu mô, gian xảo, tranh giành, giết hại lẫn nhau là vì cái gì ? Nếu ngoài thân thì là cho ai ?
Tham lam, ái dục là vì cái gì ? Cũng vì cái thân thôi !
Sân hận thù nghịch là vì cái gì ? Cũng vì cái thân thôi !
Đói khát, kinh sợ cũng vì cái thân. Rõ ràng có thân là khổ, là chổ tập trung cái khổ . Muốn hết khổ, muốn an vui thật sự phải làm sao ? Tức là phải tìm ra cái nhân khổ, để trừ nhân đó thì được vui.

II NGUYÊN NHÂN KHỔ ĐAU
Đã biết thân là chổ nhóm họp các khổ, vậy tiến thêm 1 bước nữa, tìm xem tột nguyên nhân là từ đâu ? Biết rõ nhân trừ nơi nhân đó thì giải được khổ. Chính là từ CHẤP NGÃ gắn chặt nơi thân tâm này mà ra. Bao nhiêu thứ đau khổ ở thế gian, xét cho thấu đáo, chỉ do " tình chấp ngã " thôi. Nhưng tình chấp ngã là sao ?

Trước cần hiểu rõ CHẤP là gì ?

Tức là giữ chặt, là bám cứng không chịu buông như bàn tay nắm chặt lại. Chẳng hạn nghe ai nói nặng mình một câu, liền nhớ mãi suốt đời không quên, là khổ hay vui ? Mình tưởng: nhớ lâu như vậy là giỏi, không ngờ đó là tự mình làm khổ mình thôi. Nhớ như vậy thì mỗi lần gặp người đó, mỗi lần nhớ người đó thì sao ? Tâm sẽ bực bội, khó chịu, lửa phiền não tự nung đốt trong lòng, là tự khổ ! Nếu 100 câu như thế, mình cứ ôm chặt hoài thì vẻ mặt mình sẽ ra sao ? Chắc là nó sẽ thường nhăn nhó, ít khi được tươi vui.

Song câu hỏi mà mình cho là nặng đó, thì đem cân bao nhiêu ký lô? Quả thật đó chỉ là tưởng tượng, là vọng chấp chứ nào có thật. Lời nói chỉ thoáng qua tai rồi là tan mất, nhưng mình cứ giử lại trong đầu, rồi suy đoán tưởng tượng cho là nặng, nhẹ mà đành chịu khổ. Đó là TÌNH CHẤP của con người.

Hoặc mình đưa ra ý kiến, người không nghe theo thì thế nào ? Tức liền nổi giận, buồn tức. Đó là vì sao ?. Bởi do chấp vào cái hiểu của ta, cho ta là đúng, cái hiểu của ta là trên hết, tại sao người không nghe ta ? Ngay đó thấy cái ta nguy hiểm chưa ?

Rồi khi sắp chết mà khó chết là vì sao ? Bởi nhớ nhà cửa, của cải, vợ con, hoặc nhớ chùa to, vật quý,... nên đi không đành !. Đây là chấp chặt vào ngã sở. Do đó phải trở lại để giử nó.

Như chuyện con chó của ông Cưu-ma-la-đa: Khi Tổ thứ 18 của Thiền tông Ấn Độ là Già-da-xá-da đi giáo hóa đến nước Nguyệt Chi gặp ông Bà-la-môn Cưu-ma -la-đa có con chó, mỗi khi ăn xong, nó cứ ra hành lang dưới tấm rèm nằm,có những khi mưa gió ướt hết mình mà nó vẫn nằm đó, người nhà sợ nó lạnh, đuổi đi chổ khác, rồi nó cũng lại chổ cũ nằm. Ông Cưu-ma-la-đa lấy làm lạ đem việc đó hỏi,Thầy của ông vốn theo chủ thuyết tự nhiên, nhưng không giải được điếu gì. Gặp Tổ Già-da-xá-da đến, ông đem việc này ra hỏi. Tổ giải thích:
--Con chó này là cha của ông,bởi có chút ít nghiệp nên đọa làm súc sanh. Xưa kia, cha của ông đem cả ngàn đỉnh vàng để trong cái hũ chôn dưới rèm ở đó.Đến khi người chết, chưa kịp gặp ông để trối lại, vì còn tiếc của này nên sanh ra làm con chó để gìn giữ...Nếu ông đào lấy được, ắt nó sẽ bỏ đi.
Ông Cưu-ma-la-đa liền cho người đào chổ con chó nằm, quả nhiên được hũ vàng.

Đây là do tâm ái ngã sở, chấp vào "của cải của ta" nên phải trở lại giử nó, chịu khổ.Thứ hai là chuyện con sâu trong lỗ mũi.

Có 2 vợ chồng quy y theo 1 thiền sư, Ngài thường nhắc nhở tu hành.
Lần nọ Sư có duyên sự đi xa.
Một hôm người chồng bị bệnh thương hàn nặng, thầy thuốc xem mạch lắc đầu bảo người vợ:" Bệnh này không qua khỏi ngày nay vì mạch đã hết. Vậy bả hãy nên lo hậu sự đi !".
Người vợ tuyệt vọng, tâm thần rối loạn quên cả lời dặn dò chỉ dạy của thầy : bớt tình luyến ái, lo niệm Phật, niệm Pháp để giữ chánh niệm... Thấy chồng mình mê man, người vợ chỉ gục mặt bên chồng khóc kể liên miên. Đến khi người chồng chợt mở đôi mắt thất thần nhìn vợ lần cuối cùng, người vợ vẫn còn ghé sát mặt chồng nức nở khóc than, sao bỏ lại 1 mình cô đơn. Người chồng nghe lời quá bi ai của vợ, tình ân ái bất giác nổi lên, nhìn vợ mà 2 hàng lệ tuôn chảy, nghẹn thở rồi trút linh hồn ra đi. Thần thức ông xuất ra chui ngay vào lỗ mũi vợ, hóa thành 1 con sâu.

Đám tang xong, người vợ buồn khổ vì thương nhớ chồng, lại thêm lỗ mũi ngày 1 lớn và đau nhức vô cùng, không biết lý do gì.
Một hôm đó Thiền sư trở về ghé qua nhà thăm. Người vợ hối hả chạy ra đón và khóc lóc kể lể. Thiền sư khuyên bảo an ủi, người vợ như giải tỏa bớt đau buồn, chợt khịt mũi văng ra 1 con sâu khá lớn.
Thiền sư thấy vậy cười bảo:
_ Ở đời ít ai có nghĩa hơn con. Ai đời thương chồng mà khóc đến có sâu trong lỗ mũi.
Người vợ thẹn quá, định lấy chân dậm chết con sâu. Thiền sư vội khoát tay bảo:
_ Đừng, con đừng làm như thế, con sâu chính là chồng của con đó !
Người vợ lại thưa:
_ Bạch thầy chồng của con suốt đời niệm Phật,làm phước, tại sao chết lại sinh vào loài sâu bọ như thế ?
Thiền sư bảo:
_ Con đã quên lời thầy dặn, khi chồng chết không lo niệm Phật, tụng kinh, khuyên chồng phải chánh niệm, chỉ đem tình ân ái kể lễ khóc than, nên khiến chồng của con quên chánh niệm, thần thức luyến ái không thể vượt lên , phải chui vào lỗ mũi con làm con sâu, uổng bao công phu !
Thiền sư liền khai thị cho con sâu, nó nằm oằn oại một lúc rồi chết.

Đây là tình chấp ân ái với ngã sở, bị trói buộc khó đi. Người học Phật cần nhớ kỹ mà thường tỉnh giác nhắc lấy mình, tránh rơi vào con đường này.

III- TẠI SAO CÓ "CHẤP" ?
Bởi thấy có ta thật , nghĩa là nơi thân tâm này có một cái ta quý báu đang ngự trị trong đó, nên luôn luôn bám vào nó, bảo vệ nó, sống thu hẹp quanh cái ta đó.

Nghe nói "nặng", là nói nặng ai ?. Nói nặng ta chứ gì ! Nói nặng ta, đụng đến ta, nên ta nổi giận.

Và khi sắp chết, mến luyến cái thân này đi không đành, vì sao ? Vì nó là ta, nó thuộc về ta, làm sao bỏ đi cho được?

Chính chấp vào cái ta này, là nguyên nhân tạo thành trăm ngàn đau khổ cho mình, cho người, đánh đập, chửi mắng nhau,..., cũng vì cái gì ? Vì đụng đến cái ta !

Một vị Sư Thái Lan Buddhadasa đuọc xem như vị tu hành chứng đạo trong thế kỷ XX. Ngài giải thích chử "SANH" trong KHỔ ĐẾ rất ý nghĩa sáng tạo: Đức Phật dạy :" Sanh là đau khổ triền miên ".
Phải chăng Ngài muốn đề cập đến sự sanh theo ý nghĩa sanh lý? Chúng ta thử nghĩ kỹ lại xem. Như Ngài muốn ám chỉ sự sanh theo ý nghĩa sanh lý thì tại sao Ngài còn phải dạy thêm rằng:" Chân hạnh phúc cốt ở chổ dứt bỏ vọng chấp về ta".
Câu sau chỉ rõ chất liệu tạo khổ chính là kiến ngã chấp, cho nên cái ý niệm ta bị xóa mất lúc nào, ấy là lúc được an vui tuyệt đối . Như vậy thực chất của cái khổ nằm trong các quan niệm sai lầm:"TA". "TA LÀ ", "TA CÓ ",...

Ta hãy tưởng tượng một người triệu phú, tâm bị sự si mê tham ái, dục vọng chi phối nên vọng chấp ý tưởng rằng:" Ta đây là người triệu phú", ý tưởng đó tự nó đã là khổ rồi, và bất luận hành vi hoặc ngôn ngữ nào của người ấy cũng được làm và nói trong lúc người ấy đang chịu ảnh hưởng của những phiền não kể trên. Vì thế càng khổ nhiều thêm, khổ cho đến lúc ban đêm nằm ngủ, người ấy chưa rời được ý tưởng làm triệu phú, cứ trằn trọc không yên giấc được. Vậy sanh làm triệu phú, phải thọ thứ khổ của nhà triệu phú.

Với Ngài chử "SANH" trong " KHỔ ĐẾ " không phải chỉ mới sanh là kêu " oa oa ..." mấy tiếng, khổ có một chút đó thôi, thì đâu đủ nghĩa khổ. Mà chử sanh đây là chỉ cho " sanh cái tình chấp ngã ", chính cái sanh này mới chiêu cảm bao nhiêu thứ khổ đến cho mình. Nhưng cuối cùng xét kỹ lại xem: TA LÀ GÌ ? Chỉ ra xem ! Không chỉ ra được.

Chỉ cái thân mấy chục ký lô này không được. Tắt thở nó cũng thúi sình , ta là cái thúi sình như vậy sao ?

Vì vậy thân tâm thường mỗi người cho là ta đó , với con mắt bậc giác ngộ là mê lầm, chưa phải thật. Cần có cái nhìn đúng đắn trở lại.

IV- THẤY ĐÚNG NHƯ THẬT TRỞ LẠI
Biết rã nguồn gốc khổ đau là do chấp ngã mà ra, vậy muốn được an vui, phải cởi mở tình chấp ngã đó. Muốn cởi mở tình chấp ngã , phải thấy đúng như thật về ta .

Thân này không phải ta, thấy rõ nó không phải ta. Nó già, bảo nó đừng già được chăng ? Nó bệnh bảo nó đừng bệnh được chăng ? Bảo nó đừng chết được chăng ?... Đều không thể được, thì đâu gọi là ta, là của ta !

Tâm này cũng vậy, nò nghĩ tưởng bảo nó đừng nghĩ tưởng được chăng ? Nó buồn bảo nó đừng buồn được chăng ? Đều khơng có tự chủ. Vậy sao bảo là ta, là của ta ?

Thấy đúng như thật trở lại thân tâm này , là cởi mở tình chấp vào ta, là giải thoát được đau khổ. Kinh Viên Giác, Phật dạy : " Thân này còn chẳng thật, yêu ghét từ đâu sanh ?"

Khi Phật còn tại thế, Ngài giáo hóa nhiều tín đồ Bà-la-môn trở về với Ngài nên bọn họ tức giận. Hôm đó Ngài đi vào làng khất thực, một ông Bà-la-môn đi theo chửi mãi. Phật cứ im lặng thong thả đi.Cuối cùng chịu hết nổi, ông chạy lên trước mặt Phật, chặn lại hỏi
--Tại sao tôi nói như vậy mà ông không trả lời ?
Phật thong thả hỏi lại:
-- Giả sử nhà của ông có buổi lễ, ông đem lễ vật đến tặng họ, họ không nhận, ông sẽ làm sao ?
Ông đáp:
--Vật của tôi đem tặng họ, họ không nhận thì tôi đem về.
Phật bảo:
--Cũng vậy, ông chửi mắng ta, ta không nhận thì của ấy về ông vậy !
Ông Ba-la-môn xấu hổ, không làm gì được Phật.

Trong đây, bị mắng chửi nhưng Ngài không buồn giận, không khổ não là vì sao ?. Vì Ngài không còn thấy có ta thì ai nhận ? Ai giận ? Ai buồn ?. Đó là cách giải phiền não đau khổ thật sự.
Bởi vì còn thấy có ta, nên có ta bị chửi, rồi sanh khởi ta buồn, ta giận,... thành khối. Người học Phật cần nghiệm kỹ chổ này.

Trong Thiền thoại cũng có một chuyện: Có một thanh niên tính tình hung bạo, dễ nổi giận, lại thích đánh lộn, do đó có rất nhiều người ghét hắn. Một hôm trong lúc vô tình đi lang thang đến chùa Đại Đức gặp dịp nghe Thiền sư Nhất Hưu đang thuyết pháp. Nghe xong anh ta phát nguyện sửa đổi lỗi xưa, thưa với Thiền sư rằng:
--Sư phụ ! Con về sau không theo người đánh nhau, cải lộn nữa để khỏi bị người ghét bỏ, dù có bị người nhổ vào mặt, cũng chỉ nhịn nhục chùi đi, làm thinh mà chịu!
Thiền sư Nhất Hưu nói :
-- Đâu cần, hãy để nước miếng tự khô đi, không cần chùi!
Anh thưa:
--Đâu được, làm sao chịu cho nổi ?
Thiền sư Nhất Hưu bảo:
--Đây chẳng có gì chịu nổi hay không chịu nổi, anh cứ coi như muổi mòng đậu trên mặt, chẳng đáng đánh hay chửi nó. Tuy bị khạc nhổ nhưng không phải bị nhục nhã gì , cười nhẹ mà nhận!
Anh thưa tiếp:
-- Nếu đối phương không khạc nhổ mà đánh mình thì sao ?
Thiền sư bảo:
-- Cũng vậy! Chẳng cần quá để ý ! Đây chẳng qua cái đấm mà thôi !
Anh thanh niên nghe xong, cho là lời Thiền sư không có lý chút nào, nhịn không nổi, hốt nhiên vung tay đấm vào đầu Thiền sư rồi hỏi:
--Hòa thượng, hiện tại thế nào ?
Thiền sư rất lo lắng nói :
--Đấu ta cứng như đá, chẳng có cảm giác gì, Ngược lại tay của anh bị đau lắm rồi !
Thanh niên im lìm không nói nên lời.

Với Thiền sư Nhất Hưu thì thấy rõ trong đây không có ai là người bị khạc nhổ, ai là người bị đấm, tức không thật có cái ta trong đó, vật lấy ai mà phiền não, mà đau khổ ?. Do đó Sư vẫn an nhiên trước cái đấm của chàng thanh niên kia. Trái lại, nếu thấy" Ta là Thiền sư ", liến có ta bị nhục, là có phiền não ngay.

Chính đây là chổ mỗi người học đạo phải quán thật sâu để thấy đúng như thật lại chính mình, con đường khổ vui ở trước mắt đó thôi !

V-- TÓM KẾT
Đức Phật ra đời vốn đem lại ánh sáng chân lý cứu khổ cho thế gian . Ban đầu Ngài nói rõ khổ, chỉ ra tướng khổ,rồi chỉ rõ nguồn gốc của khổ, để giúp người giải tỏa khổ, được an vui. Không phải Ngài nói khổ để mà khổ, để bi quan chán đời. Bởi vậy Bồ Tát sẳn sàng hy sinh khó khổ để cứu độ chúng sanh, làm lợi ích cho mọi người không mệt mỏi -- vì các Ngài không thấy có ta mệt, có ta nhọc !

Như Địa tạng Bồ Tát phát nguyện:
" Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật
Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ Đề"
Nghĩa là :
" Địa ngục chưa không, thề chẳng thành Phật
Chúng sanh độ hết, mới chứng Bồ Đề "

Vậy là thấy khổ, rồi vượt thoát khỏi khổ và giúp cho người thoát khổ. Đó là con đường chuyển hóa tiến lên, đem lại niềm vui chân thật cho đời.
Người học Phật khéo hiểu đúng chánh pháp, có cái nhìn sáng tỏ, cởi mở tình chấp sai lầm; nhẹ bớt chấp là nhẹ bớt khổ ngay hiện tại. Đó là lợi ích thiết thực của Phật pháp ngay tại thế gian.
Học Phật mà vẫn cứ chấp chặt,chấp nặng không chịu buông, là vẫn đi con đường khổ, tự mình làm khổ cho mình chứ không ai khác.

Đây là câu chuyện để thay lời kết thúc:
Xưa có một người nọ có việc phải vất vả băng núi lội sông, đi qua những vách núi sừng sững, cheo leo rất nguy khốn. Bất thần anh bị hụt chân té xuống vực sâu. Sinh mạng anh giờ chỉ còn trong chớp mắt, anh đưa 2 tay quờ quạng, quơ quào trong không trung, thời may chụp được một cành khô trên vách núi. Anh mừng rỡ vì mình có cơ hội sống sót, nhưng khổ nỗi người anh cứ bị treo lơ lững không thể xuống hay lên.
Trong lúc vô cùng nguy cấp, anh nhìn lên chợt thấy Đức Phật đang từ bi nhìn xuống. Anh vội vàng cầu xin cứu vớt. Đức Phật hiền từ nói:
--Ta sẳn sàng cứu nhưng ngươi phải nghe theo lời ta.
Anh ta thưa:
-- Bạch Ngài, đến nước này con đâu còn dám cải lời Ngài, con nhất định nghe lời Ngài chỉ dạy.
Đức Phật nói :
--Tốt lắm ! Bây giờ ngươi buông tay đang nắm cành cây ra.
Người này nghe xong liền nghĩ, nếu buông tay sẽ rơi xuống vực sâu muôn trượng, tan xương nát thịt làm sao bảo toàn sinh mạng đây ? Vì sợ mất mạng nên 2 tay anh càng nắm chặt hơn.
Phật bảo :
__ Ngươi không buông cây đưa tay lên cho ta thì làm sao ta cứu ngươi được ?
Thế nhưng anh ta vẫn khư khư nắm chặt cành cây. Đức Phật dù có thương cũng đành chịu !( Thiền thoại )
Về Đầu Trang Go down
https://phatphapvn.forumvi.com
 
TỪNG BƯỚC AN VUI
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Trì tụng tập thể Thần chú Đạo sư Liên Hoa Sinh

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: PHẬT HỌC :: PHẬT HỌC PHỔ THÔNG-
Chuyển đến